Quậy quạng chút, post fic tiếng Anh này bà con đọc thử roy` com cho sak. (tiếng anh nhá) Hai Bản tiếng Anh lẫn Việt nun.
Doll - Shirogane
Author: Me - Kazano Sakura
Narumi!!
The girl with platinum hair and blue eyes especially, a mysterious beauty of an extraordinary power. She screamed, shouted with all her voiced. Repeated pain is mine, it's hard to describe, because I - the author - never has felt the feeling of the doll when it suddenly goes wild with work who have to suffer this pain again ..
I'm feeling inanimate doll, a doll that does not laugh, then there will be a day manocanh destroyed in front of everybody eyes. Uh yea, I have never seen, but I can feel. Feel a bit alone, but nothing big. But ...
I'm afraid ..
Afraid to make a doll senseless senses.
Fear continues to become a manocanh only work as our duty, only that work for the benefit of a shirogane.
Narumi, himself saved me from that fear. I no longer feel the coldness of my unlove. I do not have to fake smile in public when they perform the role of the circus - "moon." Uh yea, nothing is different because now I did not laugh. Ah no, there are other than, other much, because if jokes are not artificial smile anymore when I smile with Masaru, or even with him when he was certified Zonapha recurrence.
Because he has changed me with his courage, perseverance of his character: sociable, patient, fluent,..., and also because of his that I've changed.
Thanks .. Thank you very much for all things you do with me ..
Now I know what pain is, knowing how sad is happy, and things have been called out dolls. Now, I am a woman, a woman who really whether my mission has not ended ...
Must see, emotions make a man.
But .. Why ...
When you need me smile the most, I couldn't? If I take at that smile ... you didn't die ...
Masaru-sama said that it was not my fault, but ...
Really, really hard ...
Narumi, you are the only one who can changed me, and make my smile. But rather unfortunate that he was the one who brings me much sadness first. My heart broken to pieces when he is gone, leaving only one arm still hugged Masaru-sama to protect him .
I have no pain because of the scratch wound around his lunch. I am not hurt because he was not protected server. Thursday made me the most pain, the loss of his - who I adored this one for granted, someone I can never forget. Really hurt, because I thought, if i took a place of you, instead he knew little better, I spent a substitute for the pain he suffered he ...
For granted, I do not hate because I was born with a doll, a living just because shirogane destroyed automatically doll ....
For granted, I do not hate because I was born can not inherit what is a good girl
I do not hate, really hate not to have lost him ...
The thing I hate, is because he was heaven for me to seen him, let him change me from a manocanh indifference becomes a ewoman - a real woman who can cry, laugh said ...
Too bad he couldn't saw my smile ... I always wish one day he would have seen only once before .. Even when I scream echoes of hope to heaven because he lost, the most important person to me.
Ignorance, because ignorance has lost the importance of human life on earth, and it also makes a normal human perception becomes known as the manocanh just looked straight ahead without thinking around. Is also not possible to say anything bad, since sometimes the apathetic indifference also makes people become better. But ...
Making dolls, there would never be able to laugh and look with eyes of others. People are not born, are laughing because they want to swap for another perception or what?
But for that purpose, I can not understand and can not laugh. And that 's not problem when said i haven't got any of normal feeling by a special things called par water...
The mistake then, who say that an shirogane can not change? Himself, thanks to him there. The only thing that made me change because he is my friend, first as friends understand my feeling ...
Thank you, really thank you very much, Narumi ...
Thank you for all ...
Thank you for my life has changed ...
Thank you very much ...
If the petals have fallen, it can not add wings associated with plant
If time has passed, never to return ...
If ... if ...
I hope he will come to me and I back it with a smile ...
Then there will be that day only, Narumi.
End.
Cách học tiếng Anh của mềnh nà thế, dịch fic roy` ngẫm =)) Bản tiếng Việt đây.
Doll - Shirogane
Author: Me - Kazano Sakura
Narumi!!
The girl with platinum hair and blue eyes especially, a mysterious beauty of an extraordinary power. She screamed, shouted with all her voiced. Repeated pain is mine, it's hard to describe, because I - the author - never has felt the feeling of the doll when it suddenly goes wild with work who have to suffer this pain again ..
I'm feeling inanimate doll, a doll that does not laugh, then there will be a day manocanh destroyed in front of everybody eyes. Uh yea, I have never seen, but I can feel. Feel a bit alone, but nothing big. But ...
I'm afraid ..
Afraid to make a doll senseless senses.
Fear continues to become a manocanh only work as our duty, only that work for the benefit of a shirogane.
Narumi, himself saved me from that fear. I no longer feel the coldness of my unlove. I do not have to fake smile in public when they perform the role of the circus - "moon." Uh yea, nothing is different because now I did not laugh. Ah no, there are other than, other much, because if jokes are not artificial smile anymore when I smile with Masaru, or even with him when he was certified Zonapha recurrence.
Because he has changed me with his courage, perseverance of his character: sociable, patient, fluent,..., and also because of his that I've changed.
Thanks .. Thank you very much for all things you do with me ..
Now I know what pain is, knowing how sad is happy, and things have been called out dolls. Now, I am a woman, a woman who really whether my mission has not ended ...
Must see, emotions make a man.
But .. Why ...
When you need me smile the most, I couldn't? If I take at that smile ... you didn't die ...
Masaru-sama said that it was not my fault, but ...
Really, really hard ...
Narumi, you are the only one who can changed me, and make my smile. But rather unfortunate that he was the one who brings me much sadness first. My heart broken to pieces when he is gone, leaving only one arm still hugged Masaru-sama to protect him .
I have no pain because of the scratch wound around his lunch. I am not hurt because he was not protected server. Thursday made me the most pain, the loss of his - who I adored this one for granted, someone I can never forget. Really hurt, because I thought, if i took a place of you, instead he knew little better, I spent a substitute for the pain he suffered he ...
For granted, I do not hate because I was born with a doll, a living just because shirogane destroyed automatically doll ....
For granted, I do not hate because I was born can not inherit what is a good girl
I do not hate, really hate not to have lost him ...
The thing I hate, is because he was heaven for me to seen him, let him change me from a manocanh indifference becomes a ewoman - a real woman who can cry, laugh said ...
Too bad he couldn't saw my smile ... I always wish one day he would have seen only once before .. Even when I scream echoes of hope to heaven because he lost, the most important person to me.
Ignorance, because ignorance has lost the importance of human life on earth, and it also makes a normal human perception becomes known as the manocanh just looked straight ahead without thinking around. Is also not possible to say anything bad, since sometimes the apathetic indifference also makes people become better. But ...
Making dolls, there would never be able to laugh and look with eyes of others. People are not born, are laughing because they want to swap for another perception or what?
But for that purpose, I can not understand and can not laugh. And that 's not problem when said i haven't got any of normal feeling by a special things called par water...
The mistake then, who say that an shirogane can not change? Himself, thanks to him there. The only thing that made me change because he is my friend, first as friends understand my feeling ...
Thank you, really thank you very much, Narumi ...
Thank you for all ...
Thank you for my life has changed ...
Thank you very much ...
If the petals have fallen, it can not add wings associated with plant
If time has passed, never to return ...
If ... if ...
I hope he will come to me and I back it with a smile ...
Then there will be that day only, Narumi.
End.
Cách học tiếng Anh của mềnh nà thế, dịch fic roy` ngẫm =)) Bản tiếng Việt đây.
- Spoiler:
- - NARUMI!!!!
Cô gái với mái tóc bạch kim và đôi mắt màu xanh đặc biệt, một vẻ đẹp kì bí của 1 sức mạnh phi thường. Cô hét lên, hét với tất cả sức bình sinh của mình. Nỗi đau triền minê này, thật khó để tả được, vì tôi - tác giả - chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác của con búp bê chợt vỡ òa ra khi nó vừa làm người mà đã lại gánh chịu nỗi đau này..
Tôi là con búp bê vô tri giác, một con búp bê không biết cười, một con manơcanh rồi sẽ có ngày bị thiêu rụi trước mắt. Uh phải, tôi chưa từng thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận. Một chút cảm nhận thôi, chẳng có gì to tát mà. Nhưg...
Tôi sợ..
Sợ phải làm một con búp bê vô tri giác.
Sợ phải lại tiếp tục trở thành một con manơcanh chỉ biết hoạt động theo ý chủ, chỉ biết hoạt động vì lợi ích của một shirogane.
Narumi, chính anh đã cứu tôi ra khỏi nỗi sợ đó. Tôi không còn cảm nhận được nữa cái sự vô cảm lạnh lùng của mình. Tôi không còn phải nở nụ cười giả tạo trước công chúng khi biểu diễn những trò xiếc của "mặt trăng". Uh phải, cũng chẳng có gì khác vì bây giờ tôi không hề cười. Ah mà không, khác đấy chứ, khác nhiều lắm, vì nếu cười không còn là nụ cười giả tạo nữa khi tôi nở nụ cười với cậu chủ Masaru, hay thậm chí với anh khi anh bị chứng Zonapha tái phát.
Nhờ anh đã thay đổi tôi bằng sự dũng cảm của anh, sự kiên trì nhẫn nai của anh, sự vui vẻ hòa đồng của anh, và cũng vì anh mà tôi đã thay đổi.
Cảm ơn .. Cảm ơn anh vì tất cả..
Bây giờ tôi đã biết thế nào là đau, biết thế nào là vui buồn, và đã thoát khỏi được thứ gọi là búp bê. Bây giờ, tôi đã là con người, một con người thực sự cho dù sứ mệnh của tôi vẫn chưa chấm dứt...
Phải đấy, cảm xúc tạo nên một con người.
Nhưng.. Tại sao...
Khi anh cần tôi nở nụ cười nhất, tôi lại không thể? Nếu lúc đó tôi chịu cười... anh đã không phải ra đi...
Masaru-sama bảo rằng đó không phải lỗi của tôi, nhưng...
Thực sự, khó lắm...
Narumi, anh là người duy nhất có thể thay đổi được tôi, có thể làm cho tôi nở được nụ cười. Nhưng điều đáng tiếc thay rằng anh là người đã mang lại cho tôi nhiều nỗi buồn nhất. Trái tim tôi như vỡ vụn thành từng mảnh khi anh ra đi, chỉ đê lại một cánh tay vẫn còn đang ôm lấy cậu chủ.
Tôi không đau vì những vết thương trầy trụa khắp mình. Tôi không đau vì không bảo vệ đưọc cậu chủ. Thứ khiến tôi đau đớn nhất, là mất đi anh - người mà tôi yếu quí nhất cõi đời này, người mà tôi không bao giờ có thể quên được. Thực sự đau, vì tôi đã từng nghĩ, nếutôi là người ra đi thay cho anh thì tốt biết mấy, phải chi tôi là người thay thế cho anh gánh chịu những nỗi đau ấy...
Trên cõi đời này, tôi không hận vì mình sinh ra đã là một con búp bê, một shirogane sống chỉ vì tiêu diệt búp bê tự động....
Trên cõi đời này, tôi không hận vì mình sinh ra không thể nào thừa hưởng những gì mà một người con gái đáng có
Tôi không hận, thực sự không hận khi phải mất đi anh...
Cái tôi hận, chính là vì, ông trời đã để cho tôi gặp anh, rồi để anh thay đổi tôi từ một con manơcanh vô cảm trở thành một con người - một con người thật sự biết khóc biết cười...
Thật tiếc khi anh chưa thể nhìn thấy được nụ cười của tôi... Tôi luôn ước ao sẽ có một ngày anh nhìn thấy..Dù chỉ một lần trước khi tiếng thét vang trời của tôi vọng đến vì mất đi anh, người quan trọng nhất với tôi.
Thờ ơ, chính vì sự thờ ơ đã làm mất đi sự quan trọng của con người trên cõi đời, và chính nó cũng làm một con người bình thường trở nên vô tri giác như con manơcanh chỉ biết nhìn thẳng về phía trước mà không hề nghĩ đến xung quanh. Có thể là cũng chẳng xấu xa gì khi nói thế, vì đôi lúc sự vô cảm lãnh đạm cũng khiến con người trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng...
Làm búp bê, thì sẽ chẳng bao giờ có thể cười và nhìn được với đôi mắt của người khác. Con người chẳng phải được sinh ra, được cười vì muốn trao đổi cho nhau nhận thức hay sao?
Nhưng với mục đích đó, tôi đã chẳng thể hiểu và chẳng thể cười. Và cũng chẳng sai lầm gì khi nói tôi chẳng còn những cảm xúc trần tục vì một thứ gọi là nước sinh mệnh...
Sai lầm rồi, ai bảo rằng một shirogane không thể thay đổi? Chính anh, nhờ vào anh đấy. Điều duy nhất đã làm tôi thay đổi vì anh là bạn tôi, người bạn đầu tiên như thấu hiểu cảm giác của tôi...
Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh nhiều lắm, Narumi...
Cảm ơn anh vì tất cả...
Cảm ơn anh vì đã thay đổi cuộc đời tôi...
Cảm ơn anh thật nhiều...
Nếu cánh hoa đã rơi, không thể nào gắn nó liền lại với cánh cây
Nếu thời gian đã trôi đi, không bao giờ quay trở lại...
Nếu... nếu...
Tôi mong anh, sẽ đến bên tôi và lại nở với tôi nụ cười ...
Rồi sẽ có ngày đó thôi, Narumi.
End.